Một nhân vật siêu đặc biệt không thể quên nhắc tới bạn ấy không chỉ bởi luôn hồn nhiên tạo các chi tiết gây cười, ánh mắt ngây thơ của một đứa trẻ, nụ cười vô tư như chưa hề rơi vào bất cứ sự khốc liệt, cay nghiệt của cuộc đời mà còn nói nhiều nhất kiểu rất “ không hiểu gì lắm về đại cục” ấy.
Chú rơi vào trạng thái nhớ nhớ quên quên, mà đa phần là quên, ngày đầu tiên đến chú ngủ li bì, thi thoảng tập được một chút nhưng chú theo cùng mọi người không ăn và không dùng thuốc, đặc biệt hơn là ngừng hút thuốc lá. Ngày thứ 2 chú bắt đầu khoẻ và cả lớp bắt đầu rơi vào không khí ồn ào hơn, đôi khi khiến một số người cảm giác bị “ quấy quả” vì chú không kiểm soát được những gì nói và làm.
Mọi người được thầy cho biết rằng hãy đối xử với chú ấy thật bình thường như mọi người bởi chú ấy có thể là một phần của mỗi người, chúng ta có thể đã có lúc nói ngu ngơ, ngây ngô, cười nói hồn nhiên như chẳng quan tâm xung quanh nghĩ gì🌛, chú ấy giúp cho cuộc sống này cân bằng bởi nếu không phải là chú rất có thể là ai đó khác trong số chúng ta… ồh, những điều quá đỗi lạ lẫm đấy chứ, thường chúng ta hay muốn gạt bỏ họ sang một bên, chúng ta kỳ dị với họ, rồi thậm chí cho đó là một gánh nặng … đủ thứ cảm xúc chịu đựng dồn lên khi bên cạnh hay chăm sóc một người như thế. Nhưng tất cả mọi góc nhìn cũ đều thay đổi với một ánh nhìn đầy yêu thương và từ ái, đầy biết ơn bởi họ đã nhận cả phần nào đó cho mình để chúng ta có đó những thông điệp hay bài học cho mình. Chú đến mang theo một người phụ nữ gầy guộc nhưng có một đôi mắt đẹp và chân thành, ở cô khiến cho mọi người nể phục vì sự chăm sóc tận tuỵ và “ khả năng chịu đựng phi thường” khi luôn nâng niu chú như một món quà vậy đó. Ai mà thấy cô chỉ chú cách tập, ai mà chứng kiến cảnh cô theo mỗi sự dịch chuyển của chú để không nhổ bậy, không đi không đúng chỗ, mỗi khi chú nói huyên thuyên “ phá bĩnh” kiểu ngây ngô và giọng cười sang sảng hồn nhiên mà ai nghe cũng muốn mình có được những giây phút như chú. Thế mới thấy tình yêu khiến cho mỗi người có được những động lực rất kỳ lạ và đôi khi khó hiểu lắm mà chỉ họ mới hiểu nổi nhau. Mặc dù vậy, khi chú khoẻ dần thì mọi lời nói và hành động đều thể hiện chú yêu cô lắm, chú cũng chăm chút cô, quan tâm cô ngay cả khi không nhớ chính bản thân mình. Lúc cho chú xem lại đoạn ghi hình chú cứ hỏi tôi đâu, trong khi luôn miệng khen vợ tôi đẹp thế? khi chỉ cho chú chú trong hình thì chú cười nói “ vợ tôi đẹp mà tôi xấu đoành” và chỉ một lát sau chẳng nhớ đó là mình nhưng vẫn luôn nhận ra vợ. Chí ít bắt đầu nhận ra vợ dù chưa nhận ra con. Chú đang hồi phục mỗi ngày và bên cạnh vẫn là hình ảnh người phụ nữ thật nhẫn nại đầy yêu thương. Chỉ còn cô chú và một chị nữa ở lại vì tất cả đã về sau 7 ngày chữa lành, nhưng chúng tôi tin rằng với tất cả yêu thương của cô, các con và năng lượng chữa lành của tất cả chúng ta cộng hưởng lại gửi cho chú mỗi ngày chú sẽ sớm hồi phục và nhận ra chính mình. Quá nhiều kỉ niệm với chú vì bạn ấy là người có nhân duyên rửa chân cho chú khi Thực hành Thiền rửa chân khi con chú chưa đến, có nhân duyên xoa dịu cho chú ngủ hồi trưa… nhưng tất cả không thể lưu hết bằng lời.
Cô chú là một cặp đôi đặc biệt đến để mang đến một thông điệp về tình yêu thật chung thuỷ và bền chặt.
Mỗi cặp đôi mang đến một “sắc thái yêu “ rất riêng, người thì tinh tế người thì chân thật nhưng vẫn có điểm chung đó là sự nhẫn nại đầy hi sinh và vô điều kiện. Và bạn biết không, qua đó chúng tôi khám phá rằng đôi khi đàn ông bệnh chỉ đơn giản là thể hiện “ chút yếu đuối còn xót lại” sau lớp màng bọc kỹ lưỡng của phẩm chất mạnh mẽ vốn có 😂, thực thà mà nói “ thường khi” cái bệnh đó xuất hiện chỉ bởi thật đơn giản đó là “ gây sự chú ý” đối với người phụ nữ mà anh ta yêu để gây sự trú tâm của cô ấy tới anh ấy mà thôi. Vậy nên, hỡi các quý cô quý bà một chút nhõng nhẽo ấy sẽ xuất hiện khi các bà các cô “ tạm quên” hay lơ là những người đàn ông tuyệt vời của mình, nhớ nhé và hãy tinh tếmà nhận ra kẻo nó biến thành “ bệnh mãn tính” khi nào hổng hay đấy ạ.
😜